Tôi đâu
muốn cuộn tròn niềm nhung nhớ,
Bởi
thơ người hay huyền hoặc hồn tôi.
Lời
thơ người cứ sao mãi chơi vơi,
Tôi
lặn hụp trong dòng sông mộng ảo…
Tôi đâu
muốn sa vào bao phiền não,
Bởi
thơ buồn nặng trĩu nét xót xa.
Nữa
đời em sa phủ màu huyền bí,
Tôi quay
cuồng theo gót dáng kiêu sa.
Cũng
đời trai hiên ngang và khí phách,
Bỗng
rối beng như lữ khách lỡ đò.
Say thơ
? Hay say dáng kiều dị
thảo ?
Ôi thơ
người, khờ dại nửa hồn tôi…
|